Người yêu cũ có người yêu mới, phải chăng những thứ không có được lại là những điều ta khát khao?

Nhạc Việt uncategorized
Rate this post

Tình yêu vốn là điều hằng được ngợi ca trong vô vàn những nhạc phẩm nổi tiếng, nhưng có lẽ những ca khúc về tình yêu không trọn vẹn mới là thứ khiến trái tim hàng bao thính giả phải ray rứt. Trong số đó, ta nhìn thấy một bài hát có cái tên cũng rất dung dị, nhưng hàm chứa bao tình cảm về một chút những gì vốn đã qua “Người yêu cũ có người yêu mới”.

https://www.youtube.com/watch?v=Zg8NZ1_UFT0
Người yêu cũ có người yêu mới – Phạm Hoài Nam – Live @Xone radio

Hẳn nếu ai đã từng nghe qua nhạc phẩm này, có lẽ thay vì tua nhanh sang bài hát khác, họ sẽ ngừng lại, để ngấm một chút cái dư vị ưu tư rất da diết khi nhìn về những bóng hình cũ đã ngang qua đời mình. 

Khi người yêu cũ có người yêu mới – Câu chuyện không phải của riêng ai

Bản thân cái tựa đề cũng đã khiến người nghe phải ngẫm nghĩ một chút: Chuyện người yêu cũ có người yêu mới, hẳn là những ai từng trải qua mối tình không thành có lẽ cũng sẽ cảm thấy dường như bài hát có một chút gì đó thật gần gũi. Một ngày nào đó, khi đang đi trên đường, ta chợt gặp lại cố nhân – người yêu cũ, giờ đây đã sánh vai bên một ai khác không phải là mình.

Bất ngờ không? Có thể lắm, bởi vì:

“Người yêu cũ, có người mới – Bước qua tôi, sao tim bồi hồi”

nguoi-yeu-cu-co-nguoi-yeu-moi

Những tưởng hình bóng năm nào, một tình yêu năm nào vốn chìm dần vào quên lãng lại bỗng nhiên ùa về, khiến ta không khỏi nghĩ ngợi. “Người yêu cũ, có người mới – Tôi đứng im, nhưng lòng tôi rối”. Và thế rồi, chân chẳng thể cất bước, miệng không thể cất lời còn trái tim lại rung lên vì những cảm xúc đáng lẽ phải không còn nữa.

Là vì ta còn yêu hay là vì ta nuối tiếc một quá khứ với những yêu thương, những kỉ niệm hãy còn dang dở? Mỗi người đều có một đáp án riêng. Giống như một ngày nào đó, có một chàng nghệ sĩ ngồi trong quán cà phê, nhâm nhi cốc cà phê đen đặc, kể lại câu chuyện người yêu cũ có người mới, cũng như bao nhiêu câu chuyện mua vui tầm phào khác, nhưng chàng buồn hay vui, là câu chuyện làm quà hay vốn là chút tâm tình chàng còn muốn gửi gắm lại? Chúng ta không biết, có lẽ người nghệ sĩ ấy cũng chẳng thể “rõ ràng” trong cảm xúc của mình được. Chàng chỉ biết mơ màng trong mớ cảm xúc cỏn con của mình

“Tim bồi hồi” “lòng tôi rối

Ngày mai tôi sẽ yêu, một người giống em bây giờ”

nguoi-yeu-cu-co-nguoi-yeu-moi

Liệu có phải là vượt qua thực sự khi mà người yêu mới của chàng “giống em bây giờ“? Là giống ở sự hạnh phúc của người yêu cũ hay chỉ là thế thân cho tâm trí rối bời của chàng? Và rồi, khi câu hát cất lên Người ta sẽ hờn trách tôi bất công vì còn thương em”, tất cả cảm xúc như ùa ra, thì ra người cũ ấy vẫn là chiếc dằm trong tim chàng, để thì đau nhưng lại không cắt nổi, hiện hữu ở nơi đó mỗi khi chàng nhớ về. Nếu như chẳng còn gì nuối tiếc, thì khi vô tình gặp lại người ta đã từng thương năm nào, có lẽ, tim chỉ hẫng nhẹ một nhịp, rồi lại chúc phúc cho người cũ từng quen.

Nhưng có lẽ cuộc sống vốn vô vàn góc cạnh, hình bóng của người yêu cũ dường như gợi lại mọi điều hai người đã từng có, vì chưa trọn vẹn, vì có những khúc mắc chưa bao giờ có lời giải đáp nên ta luyến lưu, nên ta cứ mãi luẩn quẩn trong vòng tròn cảm xúc của chính mình.

Hãy để những cảm xúc trở thành hồi ức

Có rất nhiều những câu chuyện buồn về những cuộc tình đẹp không có một cái kết có hậu, như Romeo và Juliet, hay là chàng gù nhà thờ Đức Bà… Nhưng câu chuyện của Hamlet Trương nghe thật bé nhỏ, nghe như một mảnh vụn của cuộc sống được anh cắt ra, đưa vào đấy một chút tự sự, có gì đó rất gần gũi, không màu mè.

https://www.youtube.com/watch?v=zD_BOkV9oSI
[Official Music Video] Người yêu cũ có người yêu mới- Hamlet Trương

Mọi từ ngữ trong lời bài hát “Người yêu cũ có người yêu mới” đều rất thật, chỉ như một câu chuyện ngắn trích ra từ đâu đó. Cảm xúc ùa tới nhanh chóng và ra đi cũng vội vàng, nhưng dư vị còn lại thì mãi mãi còn âm vang theo những câu hát. Có lẽ, ta phải yêu nhiều lắm, mới thấy khi người yêu cũ có người người yêu mới đứng bên, nhìn người ta “đôi bàn tay đang nắm chặt” rồi “khẽ cười nói, như chứng minh tình yêu” lại cảm thấy trống rỗng tới thế.

Rõ ràng, không có nhiều cảm xúc được viết lại, nhưng nếu ta chẳng để ý tới người cũ còn thương, thì làm sao có thể biết người ta đang hạnh phúc với thực tại như thế nào? Để rồi dường như có chút gì đó chua chát nhìn theo hình bóng ấy bước qua.

nguoi-yeu-cu-co-nguoi-yeu-moi

Những tưởng, với một bài hát đầy chất tự sự như vậy, hẳn sẽ có nhiều người cover hay remix lại, nhưng cuối cùng chỉ có hai bản thu, một do tác giả Hamlet Trương tự thu âm, một bản còn lại đã để ca sĩ Phạm Hoài Nam thể hiện. Nếu Hamlet Trương  dường như chẳng thể giấu nổi sự rối bời trong ca khúc, trong từng nốt nhạc đẩy lên cao trào, thậm chí còn tự nói lên nỗi lòng của mình như một chàng trai còn hừng hực lửa cháy của sự không cam tâm, thì Phạm Hoài Nam giống như một người đã trải qua rất nhiều mối tình, không quên người anh từng thương, nhưng cũng như chàng nghệ sĩ tưởng tượng của chúng ta, chỉ đơn giản là biến nó thành một câu chuyện phiếm bên lề.

Mỗi bản thu đều có nỗi niềm riêng tư của người hát, nhưng có lẽ, khi còn trẻ trung, thì hãy nghe Hamlet cất lời thổi bùng lên ngọn lửa cháy trong lòng để trút hết mọi cuồng nộ. Còn khi đã mệt mỏi, đã nếm đủ dư vị cuộc đời, hãy lắng nghe  giọng ca trầm trầm của Phạm Hoài Nam đều đều theo tiếng ghi-ta nhàn nhã, để cảm nhận tiếng thở dài vọng về từ một nơi nào đó rất xa xăm.

nguoi-yeu-cu-co-nguoi-yeu-moi

Không biết có phải vì tác giả Hamlet Trương vốn là người Sài Gòn hay không, mà hai câu cuối cùng trong bài hát, nghe qua thì giống như lời than thở cuối cùng của chàng nghệ sĩ còn nặng lòng với người cũ còn thương, nhưng ngẫm lại, phảng phất đâu đây là chút tâm tình bé mọn của tác giả: “Có không giữ, mất đừng tìm“. Dòng đời ngược xuôi hối hả, nơi Sài thành phồn hoa đô hội, chỉ buông tay nhau một khắc thôi cũng sẽ lạc nhau tới muôn đời. Là Sài Gòn vô tình hay do con người ta vô tâm, để rồi mất đi mới thấy đau xót? Câu hỏi này có lẽ mỗi người nghe đều sẽ đưa ra một lời đáp khác nhau, còn trong câu chuyện bé nhỏ này, tác giả dường như chỉ để lại vỏn vẹn hai câu hát, như một nét bút mềm cắt đi hết những cảm xúc còn đọng lại trong lòng

“Sài Gòn, lạc nhau là mất

Kẻ ở, người đi lối vô tình…”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *